Đặc công khí phụ – Chương 34

【ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ】

Tướng phủ cuốn: Sửu nhan khuynh thế

Chương 34: Bị chó cắn

Edit+Beta: Min

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão thần đã làm phụ thánh vọng, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt!” Bên trong nhã các của Tài Tử Lâu, Tần Thái Phó cùng Trương đại nhân lo sợ quỳ trước mặt Hoàng Phủ Thần Tuyệt thỉnh tội.

“Hai vị ái khanh hãy bình thân.” Hoàng Phủ Thần Tuyệt phất tay về phía hai người, mặt không biểu lộ cảm xúc. Vốn biết rằng không thể trông cậy bọn họ có thể thuyết phục được Vô Song, hắn làm vậy chẳng qua là nhất thời cao hứng, muốn xem Vô Song ứng đối thế nào mà thôi. ‘Hắn’ quả nhiên không khiến người thất vọng, thông tuệ cơ trí, tài năng hơn người, chỉ cần một câu đối đã có thể giải quyết được phiền toái. “Nếu Vô Song dễ dàng bị các ngươi giữ lại, vậy hắn cũng không đáng giá để trẫm lãng phí tâm tư.”

Tần Thái Phó cùng Trương đại nhân nhìn nhau, tuy không hiểu những lời của Hoàng Thượng nhưng cũng không dám hỏi. Ba người Cung Thiên Mạch, Dạ Cô Hàn, Hoàng Phủ Thần Diệu lại hiểu được ẩn ý, nhất là Hoàng Phủ Thần Diệu, nhìn như đang chuyên tâm phẩm trà, thế nhưng nụ cười của hắn ngày càng tà mị chói mắt.

“Duy ngô tri túc, tây nam đông bắc, tứ phương giai khẩu. Câu từ vế đố này chẳng những xảo diệu lý thú, lại còn hàm chứa triết lý nhân sinh, đúng thật là đặc sắc.” Hắn tỉ mỉ suy xét đôi lần, sau đó mới hỏi Tần Thái Phó và Trương đại nhân. “Không biết hai vị ái khanh đã nghĩ ra vế dưới chưa?”

Tần Thái Phó hơi chần chừ trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, lão thần bất tài, tạm thời chưa thể nghĩ ra.”

“Lão thần cũng chưa thể nghĩ ra.” Trương đại nhân cúi thấp đầu, không dám nhìn sắc mặt Hoàng Thượng lúc này.

“Mạch, còn ngươi, ngươi là kinh đô đệ nhất tài tử đó.” Hoàng Phủ Thần Tuyệt mang theo tia hy vọng cuối cùng nhìn về phía Cung Thiên Mạch.

“Thần…” Cung Thiên Mạch có chút xấu hổ, lại có chút sầu não, suy nghĩ một lúc mới nói, “Thiên Mạch chỉ sợ cũng không nắm chắc có thể đối được.” Không ngờ “Tài tử đệ nhất kinh đô” như hắn lại phải chịu thua trước Vô Song. ‘Hắn’ quả thực rất thông minh nhanh trí, gặp được ‘hắn’ hắn mới hiểu được cái gì gọi là “Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân”.

“Nếu như vậy thì cứ chiếu theo lời Vô Song mà làm. Hãy cho người dán bảng vàng chiêu cáo thiên hạ, phàm là ai có thể đối được vế dưới, chẳng những thưởng vạn lượng hoàng kim, hơn nữa còn được phong làm nhị phẩm Hàn Lâm viện đại học sĩ.” Hoàng Phủ Thần Tuyệt biến sắc, vừa được tước quan vừa được thưởng lớn, không sợ không có người đến yết bảng. “Mạch, chuyện này liền giao cho ngươi làm đi.”

“Vâng, Thiên Mạch tuân chỉ, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm!” Cung Thiên Mạch thu lại suy nghĩ, vuốt cằm lĩnh mệnh.

“Còn nan đề về trứng gà kia, ai trong số các ngươi có thể ra được kết quả khiến Vô Song hài lòng?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt cau mày, thầm nghĩ Vô Song này không hổ là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân, nan đề đưa ra thật độc đáo xảo quyệt, làm người ta không biết nên bắt đầu từ đâu. Thông minh cổ quái như vậy quả khiến hắn vừa hận vừa giận, lại không kiềm chế được mà bị ‘hắn’ hấp dẫn.

Thế nhưng, cũng chỉ có con mồi không giống bình thường như vậy mới đáng giá hắn hao tổn tâm cơ đi săn bắn!

“Hoàng Thượng, Vô Song nhượng Thiên Mạch nhắn với người, hắn nói nếu Hoàng Thượng muốn hắn thành tâm vào triều phụ tá, vậy người phải tự mình trả lời đạo nan đề này của hắn.” Cung Thiên Mạch hơi cúi đầu, ẩn giấu ánh mắt phức tạp của hắn.

Hoàng Phủ Thần Tuyệt trầm mặc một lúc lâu, con ngươi đen khẽ híp lại, áp chế một thân khí phách uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Nếu chuyện gì trẫm cũng phải tuân theo nguyên tắc, vậy cũng không đến lượt trẫm ngồi trên vị trí này! Trẫm muốn chính là kết quả, mặc kệ quá trình như thế nào!”

Dứt lời, thật sâu nhìn về phía người vẫn bàng quang với mọi sự xung quanh – Hoàng Phủ Thần Diệu, ánh mắt đột nhiên sắc bén như mũi kiếm, song mâu như bị che lấp bởi một tầng băng sương, khí phách hồn nhiên thiên thành.

 Hoa Mạch Thư Các 

Hoàng Phủ Thần Diệu chợt đứng lên khỏi nhuyễn tháp, đôi mắt hoa đào bức người nhẹ khép nhìn về phía Hoàng Phủ Thần Tuyệt. Tuấn nhan liễm diễm yêu mị nở một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười kia cũng không thể giấu được khí tức sắc bén uy nghiêm của hắn.

“Hoàng huynh, thần đệ ghét nhất là bị người hiếp bức.” Không nóng không lạnh nói ra những lời này, Hoàng Phủ Thần Diệu tao nhã phẩy phẩy vạt áo, lật tay một cái, chén trà trong tay nhanh chóng bay ra, vững vàng rơi vào giữa tử đàn mộc, nửa chén nước trà còn lại không bắn ra chút nào. “Có một số việc, nếu như bị ép buộc quá mức, không chừng sẽ phản ngược lại.” Dứt lời, nụ cười xinh đẹp lại trở về trên mặt hắn, ấn ký hình ngọn lửa trên trán yêu dã đến cực điểm, lay đãng lòng người.

“Thần đệ còn có việc, xin được phép cáo lui trước.”

Tà cười nhìn Hoàng Phủ Thần Tuyệt một cái, lại nhìn vẻ mặt ưu tư Cung Thiên Mạch cùng không tán đồng Dạ Cô Hàn, Hoàng Phủ Thần Diệu vung ống tay áo một cái, xoay người đi ra khỏi nhã các, lưu cho mấy người đằng sau một cái hồng ảnh ngạo nghễ cuồng tứ.

Hoàng Phủ Thần Tuyệt ninh mi nhìn chằm chằm hồng ảnh cuồng ngạo đường hoàng kia, con ngươi lạnh như băng thoáng hiện quang mang ngoan tuyệt hung ác, cả người tràn ngập một cỗ vô hình khí phách vương giả cùng sát phạt khí.

Tính tình Hoàng đệ phóng túng như vậy, trẫm phải làm thế nào cho phải đây!” Một câu nói mang hai tầng ý khiến Cung Thiên Mạch cùng Dạ Cô Hàn âm thầm kinh hãi, lại không dám tùy tiện nói tiếp. Mà Tần Thái Phó và Trương đại nhân lại sợ tới mức cúi thấp đầu, tựa hồ ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lãnh mâu đảo qua bốn người, Hoàng Phủ Thần Tuyệt bước tới cạnh bàn, thầm vận nội lực đem chèn trà của Hoàng Phủ Thần Diệu cầm lên. Nhìn vào vết lõm sâu hai tấc trên mặt bàn, hắn lạnh lùng cười, lập tức dùng sức một cái, chén trà bạch ngọc trong tay bị bóp vỡ nát.

Trầm mặc một lát, Hoàng Phủ Thần Tuyệt bỗng hướng về một phía hạ lệnh: “Truy Tinh, bí mật chú ý hướng đi cùng hành tung tiếp theo của Thanh Phong và Vô Song, nếu như có tin tức hoặc dị trạng gì, lập tức trở về bẩm báo trẫm!”

“Rõ, Hoàng Thượng.” Một thân ảnh màu đen nhanh chóng biến mất khỏi nhã các, thân thủ hắn cực nhanh khiến người ta cảm thấy hết thảy vừa rồi phảng phất đều là ảo giác.

“Hàn, lưu ý Diễm Thanh Ca một chút, xem hắn đến Thịnh Kì ta sớm như vậy để làm gì.” Hoàng Phủ Thần Tuyệt quay đầu phân phó Dạ Cô Hàn. Cách ngày đàm phám văn thư nghị hòa còn nửa tháng, Diễm Thanh Ca lại tới Thịnh Đô sớm nhiều ngày so với dự định, sợ là có dụng ý khác.

 Hoa Mạch Thư Các 

Âu Dương Tiếu Tâm sau khi ra khỏi Tài Tử Lâu liền kéo Xảo Nhi một đường chạy như bay, tựa hồ muốn thoát khỏi cái gì đó phiền toái. Bất kể nàng đi nhanh như thế nào hay rẽ ngang rẽ dọc hang cùng ngõ hẻm ra sao, Thanh Phong đều có thể thoải mái tự nhiên đi sau nàng, trước sau vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân.

Nửa canh giờ trôi qua, thật sự là đi không nổi nữa, Âu Dương Tiếu Tâm không thể không ngừng lại thở hồng hộc, xoay người trừng mắt nhìn mặt không đỏ khí cũng không suyễn Thanh Phong.

Mà Xảo Nhi sớm mệt đến hai chân như nhũn ra, hữu khí vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Thanh Phong nhíu mày, buồn cười nhìn chủ tớ hai người không ngừng thở hổn hển, trêu tức nói, “Ngươi nói ngươi đi nhanh như vậy làm gì, sự huynh cũng có ăn ngươi đâu.”

“Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Âu Dương Tiếu Tâm nhíu mày, cắn răng hỏi. Chết tiệt Thanh Phong, một đường không nhanh không chậm gắt gao đi theo nàng, giống như keo da trâu muốn vứt cũng không xong. “Có chuyện cứ việc nói thẳng, không có việc gì xin thứ cho bổn tiểu thư không phụng bồi!”

Nghe vậy, Thanh Phong mang theo ánh mắt nồng đậm dò xét cùng tìm tòi nghiên cứu gắt gao nhìn thẳng Âu Dương Tiếu Tâm, tựa hồ muốn xem tiến sâu đến tận linh hồn nàng. Hắn trầm ngâm hồi lâu, mới trầm giọng mở miệng nói: “Ngươi, hoàn toàn thay đổi.”

Một cây ngắn gọn làm cho Âu Dương Tiếu Tâm không rõ ý gì, lại không hiểu kinh hãi.

“Vì sao phải nữ phẫn nam trang?” Tiếp tục nhìn Âu Dương Tiếu Tâm, Thanh Phong bỗng nhiên lại dời đề tài.

“Muốn biết?” Dừng một chút, Âu Dương Tiếu Tâm tức giận nói, “Không thể phụng cáo!”

Thanh Phong hơi sửng sốt, lập tức khẽ cười một tiếng, đổi sang vấn đề khác: “Vì sao phải giả mạo làm đồ đệ của sư phụ ta Thiên Cơ lão nhân?”

“Vậy vì sao ngươi lại giúp ta che giấu trước mặt mọi người?” Âu Dương Tiếu Tâm hừ lạnh một tiếng, không đáp hỏi lại.

Trầm mặc một hồi, Thanh Phong mặt mày loan loan, cười đến như mộc xuân phong: “Bởi vì ngươi có tư cách để ta giúp ngươi che giấu.” Hắn bĩu môi nói, “Hơn nữa, có một cái sư muội dung mạo khí chất không tầm thường, tài tình mà lại kinh hoa ngút trời như Vô Song, cớ sao mà không muốn chứ?”

“Vậy ngươi rốt cuộc định làm gì? Chẳng lẽ thật sự muốn mang ta về Vô Ưu Cốc gặp Thiên Cơ lão nhân sao?”

“Sư phụ cũng không ở trong cốc, ta mang ngươi trở về làm gì?” Thanh Phong nhún vai, đang muốn nói tiếp bỗng nét mặt đột ngột thay đổi, hai mắt giống như lơ đãng quét về một hướng nào đó.

“Sư đệ, ngươi về trước đi, sau khi giải quyết xong một chút phiền toái ta sẽ tới tìm ngươi.”

Dứt lời, thân hình Thanh Phong nhoáng cái biến mất trước mặt Âu Dương Tiếu Tâm, mau lẹ như mị ảnh.

Âu Dương Tiếu Tâm ngẩn người, đợi sau khi phục hồi tinh thần mới tức miệng mắng to: “Chết tiệt Thanh Phong, đừng để ta gặp lại ngươi lần nữa!”

“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Xảo Nhi rụt cổ, mặt đầy nghi hoặc hỏi. Không rõ vì sao bỗng tiểu thư trông giống như muốn ăn thịt người đến nơi.

“Không có việc gì, chẳng qua là bị chó cắn một cái thôi!” Sau khi bình tâm lại, Âu Dương Tiếu Tâm liền kéo Xảo Nhi đứng dậy. “Sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta nên mau chóng trở về thôi, còn có rất nhiều chuyện chờ ta làm nữa!”


Bình luận về bài viết này