Đặc công khí phụ – Chương 39

ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ

Tướng phủ cuốn: Sửu nhan khuynh thế

Chương 39: Mạch nước ngầm bắt đầu khởi động

Edit+Beta: Min

Ngự thư phòng, Hoàng cung.

“Cái gì? Người bỗng dưng biến mất?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt đập mạnh tấu chương đang xem dở trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Truy Tinh, hắc mâu hiện lên một tia kinh ngạc.

Theo hầu một bên Cung Thiên Mạch cũng để lộ vẻ mặt khó tin, thế gian lại có người khiến Truy Tinh không thể theo dõi ư?

“Thuộc hạ làm việc bất lợi, xin Hoàng Thượng trách phạt!” Truy Tinh quỳ một gối trước ngự án, cúi đầu thỉnh tội.

“Khinh công của Thanh Phong chẳng lẽ còn cao hơn ngươi?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt lãnh mâu hơi nheo lại. Trong bốn vị Đường chủ tại hoàng thất ám đường, võ công của Truy Tinh tuy rằng yếu nhất, nhưng bù lại có được một thân khinh công xuất thần nhập hóa không ai bì kịp. Chỉ cần là người bị hắn để mắt tới, cho dù chạy đến chân trời cũng đừng mong thoát khỏi Truy Tinh.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, khinh công của Thanh Phong quả thật cao hơn một tầng so với thuộc hạ.” Ngữ khí Truy Tinh ngoại trừ giận dữ và không cam lòng ra, còn ẩn chút bội phục. Từ trước tới nay, hắn luôn nghĩ khinh công của mình là độc bộ thiên hạ, không ngờ rằng khinh công của Thanh Phong còn lợi hại hơn cả hắn.

Sau khi kết thúc Tài tử đại tái, hắn phụng mệnh Hoàng Thượng âm thầm theo dõi Thanh Phong và Vô Song công tử. Không ngờ chẳng những bị Thanh Phong phát hiện, còn cố ý dẫn mình vào hẻm nhỏ, cuối cùng thừa dịp nhiễu loạn mà chạy mất. Hắn âm thầm tra tìm vài ngày vẫn không thấy tung tích của Thanh Phong cùng Vô Song công tử, vậy mới không thể không trở về báo cáo Hoàng thượng.

“Hắn quả nhiên không phải vật trong ao, không hổ là đồ đệ của Thiên Cơ lão nhân!” Hoàng Phủ Thần Tuyệt thán nhẹ một tiếng, môi mỏng khẽ nhếch, đôi mắt thâm thúy sắc bén ánh lên quang mang bí hiểm. Hắn im lặng một lúc mới phất tay về phía Truy Tinh, nói, “Đứng lên đi, Thanh Phong cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hiện trẫm sẽ không trách phạt ngươi! Lần sau không được phép lấy cớ này nữa!”

“Tạ ân Hoàng Thượng không trách phạt!” Truy Tinh sửng sốt giây lát, sau đó nhanh chóng dập đầu tạ ơn. Hoàng thượng luôn luôn nghiêm khắc, đối với thuộc hạ lại càng thưởng phạt phân minh. Chỉ cần không hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng thượng sẽ ngay lập tức trách phạt mà không cần lý do. Vậy mà lần này Hoàng Thượng lại không truy cứu, thật đúng là khiến hắn ngoài ý muốn.

“Đúng rồi, phó câu đối dán ở ngoài có người nào đáp được chưa?” Hoàng Phủ Thần Tuyệt quay đầu hỏi Cung Thiên Mạch vẫn đang giữ im lặng. “Còn cả câu đố về quả trứng kia nữa, có ai nghĩ ra được phương pháp nào không?”

“Tạm thời chưa có.” Cung Thiên Mạch lắc đầu, Vô Song tự thân ra đề sao có thể dễ dàng giải quyết như vậy! Đồng thời hắn cũng hy vọng không ai giải được chúng, mỗi khi nhìn thấy thần sắc cuồng phách của Hoàng thượng dành cho Vô Song, hắn liền cảm thấy lo âu phiền táo. Trong tiềm thức, hắn không muốn Vô Song trở thành con mồi của Hoàng thượng, càng không muốn Vô Song bị một mình Hoàng thượng độc chiếm.

“Hai người các ngươi đều lui xuống đi, để trẫm một mình được yên tĩnh.” Hoàng Phủ Thần Tuyệt hiện lên vẻ thất vọng, lập tức khoát tay một cái. Sau khi hai người Cung Thiên Mạch và Truy Tinh lui ra sau, sắc mặt hắn nháy mắt từ do dự trở nên bí hiểm.

Nan đề mà Vô Song đưa ra sợ răng không người có thể giải đáp, xem ra hắn phải tới thỉnh giáo Thập Cửu hoàng thúc. Vị tiểu hoàng thúc kinh tài tuyệt diễm, trí mưu tài lược có thể khuynh tẫn thiên hạ kia nhất định sẽ đưa ra một đáp án khiến hắn hài lòng…

 Hoa Mạch Thư Các 

Du Nhiên Cư, khách điếm sa hoa bậc nhất Thịnh Kì quốc đô.

Lúc này, trong một gian phòng thượng đẳng tại lầu hai, Sí Diễm quốc Thái tử Diễm Thanh Ca đang thảnh thơi ngồi vẽ tranh. Ánh nắng mùa hè từ cửa sổ chiếu lên mặt hắn, làm nổi bật ngũ quan nhu hoà tuyệt mỹ. Một chiếc lư hương tinh xảo bằng mã não được để giữa bàn, từng làn khói nhẹ lượn lờ bay lên, thản nhiên phiêu tán, mùi trầm hương lan toả khắp phòng.

“Điện hạ, rốt cuộc thì tối hôm qua người đi đâu? Phải biết rằng nơi này không phải Sí Diễm quốc, nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, sao điện hạ lại tuỳ tiện một mình ra ngoài như thế?” Người đang nói là một nam tử trẻ tuổi ngũ quan lãnh khốc, một thân hắc y càng tôn lên vẻ nghiêm nghị. Hắn là thị vệ bên người điện hạ, chức trách là đi theo bên người điện hạ như hình với bóng, bảo hộ tính mạng điện hạ được an toàn. Thế nhưng tối qua điện hạ lại tự mình bỏ ra ngoài, mất tích gần hai canh giờ mới trở lại khách điếm, hại hắn lo lắng đề phòng gần hai canh giờ, còn tưởng điện hạ xảy ra chuyện bất trắc gì rồi.

“Vân Thiên, không phải ngươi đang khẩn trương quá sao?” Diễm Thanh Ca không thèm ngẩng đầu lên, bút vẽ trên tay cũng không ngừng lại. “Nên hành sự thế nào, bản điện trong lòng tự biết, ngươi không cần phải lo lắng.”

“Thế nhưng…” Hắc y nam tử được gọi là Vân Thiên còn chưa nói xong, đã bị Diễm Thanh Ca phất tay cắt ngang.

“Vân Thiên, ngươi đi theo bản điện cũng đã mười mấy năm, đã khi nào thấy bản điện hành sự không biết đúng mực chưa?” Diễm Thanh Ca không nóng không lạnh mở miệng, ngừng lại một lúc lâu mới bỏ bút vẽ xuống, hai mắt nhìn về phía Vân Thiên, nửa đùa nửa thật hỏi, “Vân Thiên, lần nghị hòa này nếu bản điện đề nghị liên hôn với Thịnh Kì quốc, ngươi cảm thấy Hoàng Phủ Thần Tuyệt có đáp ứng hay không?”

Lời còn chưa dứt, Vân Thiên đã giật mình sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú chưa từng lộ nửa điểm cảm xúc khẽ toát ra vẻ kích động cùng vui mừng.

“Điện hạ, người nói thật sao? Người thật sự muốn liên hôn với Thịnh Kì quốc?” Vân Thiên cực lực kiềm chế bản thân khỏi kích động, thế nhưng giọng nói của hắn vẫn hơi chút run run. Cuối cùng thì điện hạ đã chịu cưới Thái tử phi, thật sự là quá tốt rồi. Nếu để Hoàng Thượng biết, chỉ sợ người còn muốn vui vẻ kích động hơn cả hắn. “Điện hạ, Thịnh Kì quốc có hai vị công chúa là Trường Nhạc và Hinh Nhạc, không biết điện hạ muốn cưới vị nào?”

“Ai nói bản điện muốn cưới công chúa?” Diễm Thanh Ca hơi nhíu mày, bất mãn liếc Vân Thiên một cái, lập tức thật cẩn thận cầm lấy bức họa vừa vẽ bày ra trước mặt Vân Thiên, nhẹ giọng nói, “Thế nào, bức vẽ của bản điện có bộc lộ được hết thần thái của Vô Song công tử hay không?”

Nghe vậy, Vân Thiên biến sắc, lập tức nhìn vào bức họa. Bức họa từ đầu đến cuối, mỗi một nét bút đều rất cẩn trọng, tỉ mỉ lại sinh động, có thể thấy được người vẽ tranh có ấn tượng sâu khắc với thiếu niên trong họa, có lẽ còn chứa chút tình cảm phức tạp khó nói…

Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Thiên nhất thời lộp bộp, hai hàng lông mày bất giác nhíu lại, con ngươi vốn lạnh lẽo lại càng phát ra quang mang lạnh thấu xương.

“Điện hạ không cưới công chúa, chẳng lẽ người muốn Vô Song?” Vân Thiên lạnh giọng hỏi, ánh mắt tương đối nghiêm trọng.

“Sao lại không thể?” Diễm Thanh Ca cười đến ôn nhu, con ngươi trong suốt phảng phất như tam giang xuân thủy, toàn bộ tâm thần đều đặt ở trên người vị thiếu niên thanh diễm tuyệt thế trong bức họa, không chú ý đến Vân Thiên đang lộ ra một tia sát cơ.

“Điện hạ thích hắn?” Vân Thiên lại lạnh lùng mở miệng, trên mặt bao phủ một tầng mây đen, ánh mắt cũng lộ vẻ âm lãnh chưa từng thấy.

“Ha ha, người thích Vô Song chỉ sợ không chỉ có mình bản điện.” Diễm Thanh Ca ý vị bất minh nói, nghĩ đến một màn tối qua, đôi mắt ôn nhu say lòng người bất giác hiện chút hàn ý. “Vân Thiên, chỉ sợ bản điện có muốn cũng chưa chắc lấy được Vô Song vào tay ấy chứ.” Kẻ tên Thanh Phong kia cũng không phải người dễ dàng đối phó.

Chẳng qua điều đáng ăn mừng là người biết được thân phận nữ nhi của Vô Song trừ bỏ Thanh Phong, trước mắt cũng chỉ có một mình hắn. Nhưng hắn khó tưởng rằng, trong mắt thế nhân thân phận nữ nhi của Vô Song lại kinh khủng như vậy. Cái gì mà vừa xấu vừa ngốc, dốt đặc cán mai, lại còn thân phận ti tiện, không hiểu lễ nghi… Hắn không biết những lời đồn đãi này từ đâu mà đến, hắn chỉ cảm thấy bất bình cùng đau lòng cho Vô Song.

Cực phẩm xấu xí? Ha ha, thật không, vết sẹo trên trán Vô Song quả thật quá khó coi, nhưng chút điểm tỳ vết này cũng không thể che dấu được phong thái nhiếp người của nàng! Về phần ngu dốt đần độn, hừ, sự tài hoa trí tuệ của Vô Song, thế gian này có mấy ai so sánh được với nàng?

Vì sao hắn không gặp Vô Song sớm hơn một chút chứ? Vì sao khi tương phùng, nàng lại sắp phải gả cho người khác làm vợ?

Cũng may Hoàng Phủ Thần Diệu cũng không vừa lòng cọc hôn sự này, đối với thân phận nữ nhi của Vô Song lại chán ghét cực điểm. Một khi đã như vậy, hắn liền đem Vô Song đi. Vị trí Thái tử phi đã lâu không có người, nay rốt cục cũng tìm được chủ nhân thích hợp với nó. Kể từ đó, xem trong triều này còn văn võ đại thần nào dám nhấc lên sóng gió hay không!

“Điện hạ thật sự muốn Vô Song?” Ngữ khí Vân Thiên có chút đông cứng, sắc mặt lộ vẻ lo lắng. “Vô Song là nam nhân!” Điện hạ sao lại thích một nam nhân? Bên ngoài đã có lời đồn nói điện hạ ham mê long dương, nếu điện hạ thật sự mang Vô Song về Sí Diễm, vậy chẳng phải chứng thực cho lời đồn đãi đó? Nếu thế, vị trí Thái tử của điện hạ sẽ càng thêm ngập tràn nguy cơ!

Không thể, hắn tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy phát sinh! Vì điện hạ, Vô Song không thể sống!

“Vân Thiên, Vô Song có phải nam nhân hay không về sau ngươi sẽ biết.” Diễm Thanh Ca cười khẽ lắc đầu, vẫn chưa để ý đến vẻ mặt âm hàn của Vân Thiên. “Hiện tại điều ngươi nên lo lắng không phải là giới tính của Vô Song, mà là làm thế nào để bản điện đạt được mong muốn.”

Chuyện này thật đúng là có chút khó giải quyết, nếu hắn nói hắn muốn Vô Song, chỉ sợ người không đồng ý không chỉ một mình Hoàng Phủ Thần Tuyệt. Vậy nếu hắn nói hắn muốn phủ Thừa Tướng tứ tiểu thư Âu Dương Tiếu Tâm, có lẽ sẽ dễ dàng hơn chứ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Bình luận về bài viết này