Đặc công khí phụ – Chương 37

【ĐẶC CÔNG KHÍ PHỤ】

Tướng phủ cuốn: Sửu nhan khuynh thế

Chương 37: Khách đến đêm khuya

Edit+Beta: Min

Sau bữa tối, Âu Dương Tiếu Tâm thông báo cho Xảo Nhi nếu Âu Dương Liên Thành có đến thì để hắn tiến vào thư phòng tìm mình.

Trong lúc chờ Âu Dương Liên Thành tới, nàng lại đem bản thiết kế tửu lâu cùng với phương án kinh doanh ra tỉ mỉ xem xét thêm một lần. Đến khi xác định không còn chỗ nào cần sửa chữa nữa, mới bất giác nhận thấy đã gần hai canh giờ trôi qua.

Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm một mảnh nồng đậm sớm hắc thấu, nhưng là Âu Dương Liên Thành vẫn là chưa có tới.

Âu Dương Tiếu Tâm bất giác có chút tức giận, nhưng lại nghĩ Âu Dương Liên Thành có lẽ còn vướng chuyện phải xử lý nên chưa kịp tới, nàng hít sâu vài cái bình định cơn tức. Đang định thu phương án lại rồi về phòng đi ngủ, một bàn tay bỗng nhiên duỗi ra, nhanh như chớp đoạt lấy toàn bộ phương án của nàng.

Âu Dương Tiếu Tâm hoảng sợ, ngẩng đầu liền thấy Thanh Phong đang đứng cách nàng không xa, trong tay hắn cầm phương án kinh doanh tửu lâu của nàng.

“Đêm hôm khuya khoắc, sao ngươi lại tới đây?” Âu Dương Tiếu Tâm gặp lại kẻ đã nhiều lần trêu đùa mình, sắc mặt bất giác trở nên khó coi, ngữ khí cùng thái độ muốn kém bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Thanh Phong dường như không để ý đến thái độ thù địch của nàng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy tờ giấy trên tay, càng xem càng giật mình, càng xem càng không dám tin.

Mãi cho đến khi nhanh chóng đọc hết toàn bộ phương án, hắn mới quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tiếu Tâm, ngữ khí có chút quái dị hỏi: “Tất cả… đều là do ngươi viết?”

“Ai cần ngươi lo!” Âu Dương Tiếu Tâm mím môi, tức giận phun ra bốn chữ.

 Hoa Mạch Thư Các 

“Nói cho ta biết, tất cả những thứ này đều là do ngươi viết?” Thanh Phong hơi nhíu mày, hỏi lại một lần.

“Đúng thì sao? Có cái gì mà phải ngạc nhiên!” Âu Dương Tiếu Tâm hừ lạnh một tiếng, thấy vẻ giật mình khó tin trong mắt Thanh Phong trông thật chướng mắt. Thực sự coi nàng là kẻ đần cái gì cũng không biết hay sao?

“Những thứ này là do ai dạy ngươi?” Thanh Phong híp mắt nhìn thẳng vào Âu Dương Tiếu Tâm, tuy đã đạt được lời khẳng định của nàng nhưng hắn vẫn không thể tin được, một phương án có thể nói là độc đáo hoàn mỹ như vậy lại xuất ra từ tay một nữ tử. Mà nữ tử này ở trong mắt thế nhân còn là một cái không tài không đức, dốt đặc cán mai, đê tiện ngu ngốc.

“Không có ai dạy, tự ta nghĩ ra.” Âu Dương Tiếu Tâm không muốn nhiều lời, tay phải đưa đến trước mặt hắn, “Đem đồ trả lại cho ta!”

“Ai nói đây là đồ của ngươi? Nằm trong tay ta thì đã thành đồ của ta.” Thanh Phong nhướng mày, tùy tiện đem vài tờ giấy kia nhét vào lòng mình.

“Ngươi!!” Âu Dương Tiếu Tâm thấy hành vi cường đạo vô lại của hắn liền tức giận đến mày liễu dựng thẳng, sải bước tiến lên trước, hóa chưởng thành dao hung hăng bổ về phía mặt Thanh Phong, chuẩn bị tính với hắn cả thù mới hận cũ.

Thanh Phong sửng sốt, thân hình mau lẹ như tia chớp nhảy vút lên, dễ dàng tránh được công kích đột ngột của Âu Dương Tiếu Tâm. Hắn mặc dù cảm thấy giật mình, nhưng lời nói lại tràn đầy ý đùa: “Tiểu sư muội, sao ngươi lại vô lễ với sư huynh như thế? Vừa thấy mặt đã động quyền cước, chẳng lẽ sư huynh không được người yêu thích đến vậy sao?”

Âu Dương Tiếu Tâm không để ý đến lời trêu chọc của Thanh Phong, một kích không trúng lại nhanh chóng tiến lên, chân dài quét ngang, công kích trực tiếp vào hạ bàn của hắn. Tốc độ cực nhanh, kình đạo hung ác khiến Thanh Phong bất giác thay đổi sắc mặt.

“Nữ nhân, đừng có đùa thái quá!” Thanh Phong trầm giọng nói, khuôn mặt ôn nhã ẩn chút hàn ý, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng kinh ngạc. “Những chiêu thức quái dị tàn nhẫn này là ngươi học được ở đâu?” Chiêu nào chiêu nấy đều hướng về chỗ yếu hại của hắn, hắn cũng không phải cừu nhân của nàng, có tất yếu phải liều mạng hạ ngoan thủ như thế không?

 Hoa Mạch Thư Các 

“Đem những thứ này trả lại cho ta! Sau đó nhanh chóng cút đi!”

Âu Dương Tiếu Tâm trừng mắt nhìn thân thủ hơn xa mình Thanh Phong, âm thầm tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Ở trong trí nhớ mơ hồ của nàng, hình như bản thân chưa bao giờ gặp phải người nam nhân nào mà mình không địch lại nổi như hắn! Chắc chắn nàng rất mạnh, không làm thì thôi, một khi đã ra tay thì chưa từng nhận thất bại! Trên cơ thể người có bao nhiêu tử huyệt, động mạch chủ hay điểm yếu, nàng thậm chí còn rõ hơn bất cứ ai! Muốn khiến một người phải chịu muôn vàn thống khổ mới được chết, nàng nghĩ nàng cũng có thể dễ dàng làm được!

Thế nhưng hiện tại nàng đã đem hết bản lĩnh và khí lực của bản thân ra dùng, vậy mà ngay cả vạt áo của Thanh Phong cũng không chạm vào được, càng đừng nói đả thương đến hắn! Giờ phút này nàng ngoại trừ phẫn nộ, càng nhiều hơn là cảm giác vô lực thất bại! Ở trước mặt nam nhân này, nàng giống như thật yếu đuối vô dụng, mọi phản công đều tựa hồ không bằng một kích của hắn!

“Ngươi, thực sự đã khác hoàn toàn!” Thanh Phong nhìn Âu Dương Tiếu Tâm hồi lâu, lần thứ hai thốt ra câu này. Tại sao nữ nhân này lại có thể trở nên xa lạ như vậy, nàng trước đây cùng nàng hiện tại căn bản không giống như là cùng một người. Rốt cuộc là nàng cố ý ẩn giấu bản tính của mình, hay là bọn hắn quá mức xem nhẹ nàng, cho nên tới bây giờ cũng chưa từng chân chính hiểu được nàng?

Nhưng từ trước đến nay không thấy ai dạy dỗ nàng, vậy một bụng kinh luân trí tuệ khi nàng hóa thân thành Vô Song công tử là từ đâu mà đến? Phong thái nhiếp nhân cùng khí chất thoát trần ở chỗ nào chui ra? Hắn thật sự không hiểu nổi! Có điều, nàng của hiện tại thật sự dẫn phát dục vọng nghiên cứu cùng hứng thú của hắn!

“Nói cho ta biết, vì cái gì mà ngươi có thể thay đổi hoàn toàn như vậy?” Thanh Phong nhíu chặt mày, con ngươi sâu thẳm trong suốt nồng đậm tham cứu. Hắn hoài nghi có phải nàng gặp được một phen kỳ ngộ khó tưởng nào không?

“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì!” Âu Dương Tiếu Tâm cũng gắt gao nhíu mày. Bị ánh mắt thâm thúy khó lường của Thanh Phong áp sát, trong lòng nàng không hiểu sao chột dạ, nhưng lại thật sự không biết lời hắn nói có ý gì. Nàng chính là nàng, từ xưa đến nay vẫn luôn như vậy, tại sao nói là nàng thay đổi? Người ngoài đều nói nàng ngu ngốc, dốt đặc cán mai, không thông tứ thư lễ nghi, không hiểu ngũ kinh lục nghĩa. Nàng còn đang hoài nghi có phải vì bọn họ xem thường thân phận thấp hèn của mình, cho nên mới cố ý phỉ báng bản thân hay không đây! Rõ ràng cái gì nàng cũng biết, hơn nữa còn vượt xa tầm hiểu biết của bọn họ! Cho dù là bản lĩnh hay kỹ xảo giết người cận chiến, nàng đều cực kỳ quen thuộc!

“Ha ha, không hiểu cũng không sao!” Chăm chú nhìn một lúc lâu, Thanh Phong thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, không cho là đúng nhún vai. “Dù sao mặc kệ ngươi là một mực ngụy trang, hay đột nhiên thật sự tính tình đại biến, về sau ngươi đều là tiểu sư muội của Thanh Phong ta! Thế nào, có một cái văn võ song toàn, thanh danh lan xa như vậy làm sư huynh của ngươi, có phải cảm thấy ông trời thực chiếu cố ngươi hay không?”

“A, mới phát hiện bản sự tự thiếp vàng lên mặt của ngươi thật khiến người khác phải cảm thấy hổ thẹn!” Âu Dương Tiếu Tâm khinh thường bĩu môi, cười mỉa một cái, giễu cợt nói, “Ai mong làm sư muội của ngươi! Về sau tốt nhất cách xa ta một chút, nhìn thấy ngươi là thấy ghét! Thật không biết vì sao bộ mặt thư sinh thanh tú nho nhã lại bị phí phạm trên người như ngươi! Ngươi căn bản chính là một cái vô lại cường đạo!” Thực ra nàng muốn mắng hắn là đồ cặn bã không văn hóa, nhưng lại cảm thấy hắn tỏa ra khí tức nguy hiểm, cho nên không dám mắng quá nặng.

“Vô lại cường đạo? Thật không!” Thanh Phong híp mắt, khóe miệng nhấc thành một nụ cười bí hiểm, từng bước tới gần Âu Dương Tiếu Tâm, ánh mắt chợt lóe quang mang tà ác cuồng tứ.


Bình luận về bài viết này